Tên truyện : Một chuyện ghê gớm(P2)
tôi đưa mắt ngắm xuống đôi môi mỏng cứng để tránh cái nhìn trắng đục của nàng. Đôi môi hé mở ra và trong một cái cười ý nghĩa ghê gớm, những răng của Hoàng Hoa hiện dần ra trước mắt tôi. Thượng đế! Tôi không bao giờ nhìn đến, hay là nhìn, thì tôi phải chết!
Một cánh cửa khép lại làm tôi giật mình, và ngước mắt lên, tôi thấy em tôi đã ra khỏi phòng. Nhưng gian phòng bị phá rối, con ma trắng ghê gớm của răng nàng không ra khỏi phòng và không muốn đi. Không một chấm đen trên mặt răng, - không một bóng ở men răng, - không có một đầu nhọn ở răng mà chỉ cái cười thoáng qua đủ in sâu vào trí nhớ tôi! Bây giờ thì tôi thấy rõ rệt hơn vừa rồi nhiều. - Những răng! - Những răng!- Chúng ở đấy, và - đây nữa, - và khắp cả, - thấy rõ, sờ được ở trước tôi; dài, nhỏ và trắng quá chừng, với đôi môi nhợt nhạt vòng quanh, giãn ra một cách ghê sợ chưa đời nào thấy. Đương lúc ấy thì cơn thịnh nộ mãnh liệt của tinh thần thác loạn đến, tôi không thể chống cự lại nổi, và chỉ nghĩ về những răng. Tôi cảm thấy ở chốn này một ham muốn điên cuồng. Tất cả đều chú trọng vào sự trầm tưởng duy nhất ấy. Những răng- chỉ những răng thôi- hiện ra trước mắt lý tưởng, và sự đặc hữu riêng tây ấy thành ra tinh túy của đời tinh thần tôi. Tôi nhìn chúng mỗi ngày. Tôi xoay trở chúng khắp chiều. Tôi tìm tòi tính cách của chúng. Tôi nhận xét những dấu vết riêng. Tôi trầm ngâm trước hình thể chúng. Tôi rùng mình khi cho chúng một năng lực cảm giác và tư tưởng trong tưởng tượng, và không có đôi môi, một thế lực biểu hiện luân lý. Người ta nói rất đúng rằng những bước đi của nàng Sa lệ là những cảm tưởng, tôi thì tin chắc rằng ở Hoàng Hoa, tất cả những răng đều là những ý nghĩ. Những ý nghĩ! à! Đấy là những tư tưởng hão huyền đã làm chìm đắm tôi! Những ý nghĩ! à! Bởi đây mà tôi đã khát vọng răng điên cuồng ghê gớm! Tôi thấy rằng chỉ chiếm được chúng thì tôi mới có thể yên ổn và gây dựng lý trí lại.
Và tối đến trên người tôi, - và bóng tối dày đặc lại, rồi đi, - và một ngày khác hiện ra, - và những mù tối một đêm thứ hai nhóm lại chung quanh tôi, - và luôn luôn tôi ở trong căn phòng hiu quạnh này, - luôn luôn ngồi lặng, luôn luôn chìm đắm trong sự trầm ngâm, - và luôn luôn con ma răng giữ gìn sự ảnh hưởng ghê gớm đến điểm linh động quái lạ nhất, nó phất phơ qua ánh sáng và những bóng biến đổi trong phòng. Sau cùng, giữa những cơn mơ của tôi, một tiếng hét rùng rợn và hãi hùng vỡ lở, rồi ngừng, tiếp theo một tiếng nói bi khổ quá chừng, đứt đoạn bởi những giọng rên xiết đau đớn thê thảm.
Tôi đứng dậy và, mở một cánh cửa thư viện, thấy ở trước phòng người đầy tớ giàn giụa nước mắt, nói với tôi rằng Hoàng Hoa không còn nữa. Nàng đã bị trúng phong ban sáng; và bây giờ, đến tối lại, địa huyệt đang đợi nàng, tất cả những đồ tang liệm đã sắp đặt xong.
Trái tim đầy thống khổ và kinh sợ dồn ép, tôi oán hận đi đến phòng người chết nằm. - Gian phòng rộng rãi và sẩm tối, mỗi bước tôi đi đụng nhằm đồ liệm - những màn ở giường, người đầy tớ nói với tôi, đã phủ trên quan tài, và trong quan tài, hắn hạ giọng xuống, Hoàng Hoa nằm dài.
Có ai đã hỏi tôi không muốn nhìn người chết? - Tôi chẳng thấy ai hé môi; tuy thế câu hỏi đã xong, và tiếng dội mấy lời cuối cùng còn kéo dài trong phòng. Không thể từ chối được, rồi với một cảm giác nghẹn thở, tôi lê mình đến một bên giường. Tôi nhẹ nhàng giở những màn sẫm lên; nhưng, khi thả rủ xuống trên vai, những màn sẫm chia cách tôi với cuộc đời bên ngoài, nhốt tôi vào tình trạng khăng khít với người chết.
Không khí khắp phòng thoảng mùi chết; nhưng hơi đặc biệt của quan tài làm cho tôi khó chịu, và tôi tưởng tượng một mùi độc đã tự thây ma bốc lên. Tôi đổi hết đời để trốn thoát chạy xa sự ảnh hưởng nguy hại của cái chết lối này; để thở một lần nữa không khí thanh khiết của trời bất diệt. Nhưng tôi không còn sức mà động đậy, hai đầu gối lung lay, và tôi đã cắm rễ dưới đất, nhìn chăm cái xác cứng đờ nằm sóng sượt trong hòm mở toang.
Trời ơi! Có thể thế ư? Trí não tôi đã đến cơn thác loạn rồi chăng? Hay là ngón tay người chết cử động trong vải trắng lấp phủ? Run rẩy với một nỗi lo sợ khó tả, tôi dần dần ngước mắt lên để nhìn mặt thây ma. Người nhà có để một dải bịt chung quanh miệng; nhưng mà không biết làm sao, tôi thấy đã lỏng sút. Đôi môi uốn cong thành một vẻ cười, và qua cái khung cảnh bi thảm ấy, những răng của Hoàng Hoa, trắng, sáng ngời, ghê gớm, còn nhìn tôi với một vẻ linh động dữ dội! Tôi giật chân tay ra khỏi giường, và không một lời, tôi phóng mình như một người điên ra khỏi gian phòng bí mật, rùng rợn đầy tử khí.
Tôi lại thấy mình ở trong thư viện, ngồi một mình. Hình như tôi vừa ra khỏi một giấc mơ ghê gớm, hỗn độn và kịch liệt. Tôi nhận ra rằng đã nửa đêm, và tôi đã dè dặt cẩn thận để chôn Hoàng Hoa sau khi mặt trời lặn; nhưng tôi không giữ được trí nhớ chắc chắn và rõ rệt việc gì đã xảy ra trong khoảng rờn rợn này. Tuy trí nhớ đầy cả mơ hồ - một nỗi khủng khiếp mà sự ngờ vực làm cho càng thêm ghê gớm- Thật như một trang ghê sợ trong cuốn sổ đời tôi viết toàn bằng những kỷ niệm u tối, ghê gớm và bí hiểm. Tôi đã cố gắng phân giải ra mà không được. Tuy thế mà từng lúc giống như linh hồn một tiếng bay đi, một tiếng la nhỏ và sắc - một giọng đàn bà - hình như thì thầm trong tai tôi. - Tôi đã vừa làm một việc gì: - nhưng có gì đâu? Tôi tự hỏi lớn và tiếng dội trong phòng thì thầm với tôi như trả lời: có gì đâu?
ở trên bàn, gần bên tôi, một ngọn đèn nến cháy, và gần đấy, một cái hộp nhỏ bằng mun. Không phải là một cái hộp có dáng kiểu đáng chú ý, và tôi đã thường thấy, vì là của viên thầy thuốc ở gia đình. Nhưng tại sao cái hộp ấy lại đến đây, ở trên bàn tôi, và bởi đâu tôi rùng mình khi nhìn nó? Đó là một vật không đáng phải mất công giữ nữa. Nhưng sau cùng, mắt tôi rơi vào trên trang mở rộng của một cuốn sách và trên một hàng chữ gạch. Đây là những chữ lạ lùng mà rất thường của một thi sĩ, nhưng bởi đâu tóc trên đầu tôi dựng đứng và máu giá lạnh trong mạch huyết khi đọc lên những dòng chữ này? Những dòng chữ nói đến việc phá hoại thể xác một người yêu bị chôn sống?
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng đọc sách và tái mét như một người ở dưới mồ chui lên, một tên đầy tớ nhón gót đi vào. Hai mắt lờ lạc đi vì khủng khiếp và hắn nói với tôi bằng một giọng rất thấp, run run, chặn ở cổ. Hắn đã nói gì với tôi? Tôi nghe vài câu đây đó. Hình như hắn kể lại với tôi, một tiếng hét ghê sợ đã làm rùng mình im lặng ban đêm - mà những tên đầy tớ họp lại - mà người ta đi tìm về phía tiếng kêu- và sau cùng giọng hạ thấp của hắn thành rõ rệt vì run rẩy khi hắn nói đến một việc phá hoại xác chết - một cái xác bị hư hại, tìm thấy trên lỗ huyệt, một cái xác đã bị chôn lấp, mà còn thở, còn thoi thóp - còn sống!.
Hắn đưa tay chỉ quần áo tôi dính bùn và máu. Tôi không nói gì hết, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi; tay có những vệt móng tay người cào. Hắn dẫn tôi chú ý đến một vật dựng ở vách. Tôi nhìn vật ấy vài phút: đấy là một cái mai đào đất. Hét lên, tôi lao mình trên bàn và chụp lấy cái hộp bằng mun. Nhưng tôi không có đủ sức để mở ra, và trong khi tôi run rẩy, cái hộp trong tay sút ra, nặng nề rớt xuống vỡ ra từng mảnh, và thoát lăn ra với một tiếng ồn của sắt vụn cũ, vài khí cụ nhổ răng, và ba mươi hai vật nhỏ trắng, giống như ngà, rải rắc trên nền nhà.
01696938537
Games cực đỉnh trên di động. TẢI NGAY MIỄN PHÍ!!!